Người người đều biết, trong nhà Lâu Kế Phóng cất giấu một viên hồng ngọc mềm mại ngát hương.
Ngoan ngoãn nghe lời, lại dịu dàng như nước.
Không ai hiểu tại sao Lâu Kế Phóng còn muốn Tần Triệt làm vệ sĩ để theo dõi đường đi nước bước của mỹ nhân này?
Nhưng ít ai biết, hôm đó Lâu Kế Phóng về nhà. Trong phòng ngủ tối tăm, một họng súng lạnh như băng nhắm thẳng vào thái dương của anh.
“A Triệt, anh có hối hận không?”
Tần Triệt nắm chặt tay Thành Ngọc.
“Anh không hối hận.”
[Thành Ngọc muốn chạy trốn, cuối cùng lại bị nhấn chìm.]
comment