"Hai người đến bước nào rồi?"
"Cái gì?"
"Ôm, hôn, hay là...?"
"Ôm...mà thật ra cũng không tính là ôm."
"Là sao?" Tô Chỉ cười gượng gạo, nhấc hai cánh tay lên.
"Như này nè." Cô vòng tay ra sau người cô bạn, nhưng không hề chạm vào bất cứ chỗ nào của cô ấy.
"Trong gara tối om không bật đèn, chỉ có tớ ôm chặt lấy anh ấy. Còn anh ấy thì ôm lại tớ như thế này, thậm chí còn chẳng chạm vào tớ."
"Tại sao?"
"Bởi vì anh ấy là chú của tớ."
-
Rất lâu sau đó, hai người gặp lại nhau trong một bữa tiệc.
Tô Chỉ gọi anh đầy xa cách: "Chú Trình."
"Ừm." Trình Hoài Cẩn gật đầu, cứ thế nhìn cô xoay gót rời đi
comment