Văn án:
Vào mùa đông khắc nghiệt, Tống Oanh đi trên lớp tuyết dày để lại một chuỗi dấu chân.
Phía trước, cô trông thấy có một thiếu niên nằm dưới tuyết, hai tay dang rộng, nhắm mắt lại, tuyết phủ kín người, lông mày đẹp bị nhuộm trắng tinh, làn da gần như trong suốt.
Tống Oanh nhìn đôi môi tím tái của anh ta, ngập ngừng bước tới, gọi hai lần "Chào cậu, có cần giúp đỡ không?"
Thiếu niên đó nằm bất động, lông mi dài che khuất mắt, giống như đã chết.
Nhiều năm sau, khi hai người đã kết hôn, Tống Oanh hỏi Lâm Tống Tiện rằng lúc ấy anh đã nghĩ gì khi nằm trên tuyết
comment