Khi ta có thể xuyên đến vô vàn thế giới, mỗi thế giới là một hành trình, là một chuyến phiêu lưu.
Cái ta có chính là sự phong lưu, là sự tự do tự tại.
Người sống ở trên đời, không quý trọng từng phút giây, há có khác gì sống phí???
"Ta muốn cưỡi gió về hướng bắc,
Hiên Viên tuyết rơi tựa bão gầm
Ta muốn mượn thuyền chèo ra đông,
Tiên tử yểu điệu đứng đón gió.
Ta muốn đạp mây ngàn vạn dặm,
Rồng ngâm miếu đường làm gì ta?
Đỉnh Côn Lôn tắm trong nắng sớm,
Tận cùng biển cả thấy núi xanh.
Vạn dặm trường phong yến trở về
Không thấy chân trời người không về”
Truyện thuần Y Y là chính, hậu cung với dàn harem đông đảo
comment