Nhiều năm trước, Quan Ánh gặp được Chu Tân Hạc ở một khu phố cũ nát. Ngày đó, ánh mặt trời ấm áp, chàng trai đứng ngược vầng sáng, tuấn lãng như một bức họa thần.
Còn cô thì đầu bù tóc rối, quần áo tả tơi, sợ hãi co rúc trong một góc.
Anh ngồi xuống trước mặt cô, rũ mắt, nhẹ giọng hỏi: “Chú đưa cháu về nhà nhé?”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ bất lực lại mờ mịt: “Cháu không có nhà.”
Anh sững sờ: “Đưa cháu về nhà chú nhé?”
Cô yên lặng níu lấy góc tay áo của anh: “Vâng ạ.”
Anh bằng tuổi chú của cô, cô không dám vượt ranh giới, âm thầm viết 24 bức thư tình nặc danh cho anh
comment