Ta xuyên sách rồi bị phụ vương nghe được tiếng lòng. Tỷ tỷ tiện nghi ngã xuống đất, khóc lóc thảm thiết: "Phụ vương, người đừng trách tứ muội, là Lạc Lạc không cẩn thận tự ngã thôi."
"Con chỉ bị trầy xước chút thôi, không sao đâu."
"Tứ muội còn nhỏ, muội... muội ấy không có ý xấu đâu."
Nàng ta câu nào cũng như có vẻ đang nói thay ta nhưng thực chất từng câu thốt ra đều đang đổ nước bẩn lên đầu ta.
Ta dựng đôi mày liễu, đôi mắt đẹp như lửa.
Vừa định mắng, bỗng nhớ ra thân phận hiện tại của ta là tứ công chúa tính tình trầm tĩnh.
Vì vậy, ta chỉ có thể nhẹ giọng nói: "Con không đẩy tỷ ấy
comment