[Bi thu tương tuế vãn, phồn lộ dĩ thành sương - Nhan Sán]*
Hắn - một hòa thượng tuổi thiếu niên, trong tiếng chuông sớm trống chiều luôn ngồi cô tịch giữa tòa sen.
Nàng - ở trong lòng bàn tay hắn, có duyên tương ngộ, tựa như sương lại như không.
Kinh luân trống rỗng, đèn trường minh đã tắt, Phật môn giờ đây, cuối cùng cũng không giữ được cố nhân thuở ban đầu.
comment