Bầu trời là một mảng màu đen khổng lồ. Mọi thứ xung quanh không có gì cả, chỉ vỏn vẹn là những ngọn nến của số phận, sự sống của từng con người đang được thắp sáng, đang cháy bằng thứ sáp của những cây nến đó. Phi Á Tiên ngồi đấy, vẫn im lặng trong cái không gian, thời gian bao la, lạc lõng này. Bỗng cô giật thót cả lên, khi một cơn gió đen lướt qua, làm tắt đi một ngọn nến. Làn khói trắng hững hờ bốc lên trong tíc tắc rồi tan vào cái cõi hư không tăm tối đó. Nét mặt Phi Á Tiên bỗng nghiêm lại, cô cảm thấy có một sự đổi khác, bàn tay cô đang nhói lên từng hồi đau đớn
comment