Trong không gian yên lặng chỉ nghe thấy âm thanh hơi thở phát ra, Hạ Du ngước mặt nhìn Kiều Kiến Bang, ngón tay vô thức giữ chặt cúc áo ngủ thứ hai của anh, giọng nhỏ nhẹ chợt cất lên.
"Bang... Kiến Bang, anh có từng hối hận... vì đã để một người anh không yêu mang thai con của anh?"
Vẻ mặt Kiều Kiến Bang thoáng lên tia kinh ngạc, rất nhanh sau đó thu về biểu cảm trầm ổn, anh mỉm cười dịu dàng xoa tóc cô
comment