Con đường lữ hành đôi khi cô độc.
Có lúc là cái giường thoải mái nghỉ ngơi, có lúc cũng phải tạm thời ngoài trời chắp vá.
Đồng ruộng mênh mông dần lùi về sau, cuối cùng ta cũng vào thành.
Nhìn người qua lại tấp nập, hàng hoá tứ phương di động, ta chậm rãi tiến vào, hỏi thăm quán trọ.
Tiếc thay, không còn phòng trống.
Thôi thì trước hết đến một bình rượu, sau đó lại đi tìm yêu ma.
Rượu nóng vào bụng, ta nhìn sang chủ quán, hỏi nhẹ:
“Gần đây phải chăng có việc gì kỳ lạ? Lá xuân héo tàn, hoặc có chuyện giết người cướp của gì không?”
“Ban đêm mười hai giờ luôn có một cô gái thướt tha xách đèn từ đường xa đi vào ngõ cuối
comment