Huyên Huyên tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong bệnh viện. Cô nhớ rằng bản thân mình rơi từ tầng 16 xuống, tại sao vẫn còn sống? Cô nhớ rất rõ, Đêm đó là sinh nhật lần thứ 25 của cô. Cô định giành cả thanh xuân này dành tặng cho Hạ vũ, người con trai cô yêu thương nhất.
Trên tay Huyên Huyên cầm bánh kem, chuẩn bị đẩy cửa vào, âm thanh người con trai đang cười cợt cùng ai đó vang lên. Xoắn suýt từng dây thần kinh não Của cô. Mặc Nhiên à! Anh chỉ yêu mình em thôi! Cái người Huyên Huyên kia cả thân thể như cây củi khô. Mông không có ngực càng không, quen nhau 5 năm mà chỉ cho anh nắm tay
comment