Giang Như Hứa thường hay nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của Giang Đường Dã.
Thiếu niên mang dép lê, mắt cá chân dưới ánh mặt trời trắng đến lóa mắt, giọng nói lười biếng giống như còn chưa tỉnh ngủ, khi cười lên lại vô cùng rạng rỡ.
“Không phải chỉ là nuôi một đứa trẻ thôi sao, có to tát gì đâu chứ, nhìn gương mặt khóc của cô nhóc này, sưng phù như cái đầu heo.”
“Nếu tôi chăm được thì sau này phải chăm sóc thật tốt cho tôi lúc về già.”
Sau này cũng không có chuyện dưỡng già gì cả
comment