Lạnh lùng nhưng không tàn nhẫn. Trần trụi mà vẫn tinh tế. Nghiệt ngã nhưng đầy nhân bản. Đó là ngòi bút của Nam Cao (1915 - 1951) - một gương mặt xuất sắc trong dòng Văn học hiện thực phê phán Việt Nam 1930 - 1945.Chí Phèo trong truyện ngắn cùng tên là một trong những số phận khốn cùng bị xã hội phong kiến lưu manh hóa, tàn phá, từ thể xác đến tâm hồn. Nhưng trong hố thẳm đen tối nhân vật trượt xuống, Nam Cao đã nhìn thấy một chút ánh sáng lương thiện của con người còn le lói.B.R.O..
comment