Khi cô nhìn thấy những hồi ức năm đó, trong cơn ác mộng đeo bám dai dẳng, cô chỉ cảm thấy muốn dừng lại. Tình yêu và sự đau lòng, cô không muốn đi qua bên nào, lùi lại một chút, cô cần lắng lại, tìm một khoảng trống, bình yên trong giây lát.
Hạ Bách năm đó chỉ là kiên cường, bộc trực một chút nên để lại trong hiện tại chút nuối tiếc. Cô chỉ cho rằng đóa hoa luôn vươn lên với sự kiêu sa sẽ có giá trị nhưng cho đến một ngày không còn đủ khả năng để đứng vững nữa liền ngưng nở rộ. Như cái cách nhìn thấy người đàn ông của mình vụt tắt trư mắt, cô không chạy theo nổi chỉ biết nắm chặt đôi tay nhìn bóng người khuất đi
comment